Cũng như ta hôm nay người xưa khi quan sát muôn vật, họ luôn luôn thấy có hai loại đối ngược nhau như: Đàn ông – Đàn bà, Đực – Cái… (rồi thì: Ngày – Đêm, Nóng – Lạnh, Sáng – Tối…) Hai đối lập này lại có quan hệ qua lại với nhau, nên dần dần họ hình thành quan điểm mọi vật trong vũ trụ thường luôn có từng cặp tương đối với nhau, quan hệ qua lại với nhau. Tiếp đến là trong những vật mà cân bằng về thành phần cấu tạo họ cũng có thể chia làm hai phần đối lập như thế, nên sau cùng đã đưa đến kết luận là:
Một vật hoặc từng cặp vật hoặc một tổ hợp vật có hai phần quan hệ tương đối với nhau, phải theo một qui luật tương giao nào đấy. Thế là hai khái niệm mà người sau gọi là Âm và Dương được hình thành, Từ Âm vốn từ từ Âu của người Lạc Việt có nghĩa là phương Tây, từ Dương cũng thế vốn từ từ Di có nghĩa là phương Đông. Không rõ thuở xa xưa hai khái niệm trên được gọi là gì, chúng ta tạm thời phải dùng hai từ này vậy.
Và khi hai mặt đối lập trên mà người sau này gọi là Cục tương giao qua lại thì cái gì tương giao?
Dĩ nhiên là họ thấy các thành phần vật chất của hai cục tạo nên vật thể hay một cặp, một tổ hợp vật thể nói trên tương giao với nhau. Nhưng sự tương giao này thì muôn ngàn kiểu, muôn hình vạn trạng tùy theo những thành phần vật chất cấu tạo nên chúng, nên không thể đưa ra một qui luật chung nhất được. Vì thế họ phải tìm xem những thành phần vật chất của muôn vật từ cái gì chung nhất tạo ra. Đó là cái mà người sau này gọi là KHÍ. Ta cũng chẳng rõ khái niệm về bản thể chung nhất này họ gọi là gì. Ta lại cũng tạm dùng từ Khí này thôi. Như thế thì Khí toàn cục, cả cục được chia làm hai “loại” là Khí Âm và Khí Dương: Cái gốc tạo nên hai cục đối lập của chúng. (Loại # mức độ hay trạng thái). Rồi để biểu diễn các khái niệm trên thì họ làm thế nào?
Theo người xưa thì con người là vật thể căn bản nhất vì con người vừa mang tính chất động, vừa có tính chất sống cao cấp nhất nên được họ lấy làm chuẩn để xem xét. Con người được vẽ ra là: Hai
Nên phần dương là và phần âm là biểu tượng Khí Âm Dương này được dùng trong giai đoạn ban sơ của người xưa nhưng vì bất tiện nên lại được tĩnh lược thành và /\. Họ không viết nét Âm dính liền vì dễ bị lộn thành nét Dương. Theo thời gian nét Âm viết như thế cũng bất tiện nên lại biến thành như bây giờ chúng ta đang thấy.
Thế còn khái niệm bản thế KHÍ chung nhất được chia làm hai loại Âm Dương để làm cái gốc cho hai cục vật chất đối lập thì họ biểu diễn thế nào?
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.